Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_29

“Thật tinh mắt, rất thông minh, trách không được nhi tử ngu ngốc của ta không phải là đối thủ của ngươi. Thân vương điện hạ, ngươi vu cáo chúng ta với quân vương Lương quốc, quân vương Lương quốc rất tin tưởng lời nói của ngươi, trong lòng hắn đã không còn tín nhiệm tiên tri như trước, một chiêu rất tuyệt, tuổi nhỏ mà có tâm cơ như vậy, rốt cục ngươi muốn làm cái gì.” Phi Nhiễm thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vui vẻ lúc đó đã trở thành lạnh như băng, tốc độ biến sắc của hắn khiến Đoan Mộc Dĩnh phải khâm phục.

“Ta xác thực gặp phải thích khách, hơn nữa y phục trên người thích khách xác thực là thêu cửu phẩm liên hoa, ta chỉ biết đồ án đó là tiêu chí của tiên tri, ta cáo trạng có gì sai. Quan phủ đã biết ta bị hành thích, đang tra rõ việc này, sao ngươi lại nói ta vu cáo ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh không thừa nhận chuyện mình vu cáo, ai cũng không có chứng cứ chứng minh hắn vu cáo a.

“Hừ, bởi vì nhị ca ngươi mà ngươi căm hận Vệ quốc đã lâu, ngươi muốn vu oan hãm hại chúng ta, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi vô tội sao?” Ngữ khí Phi Nhiễm lạnh như băng, hắn giống như không phải con người, mà là thần từ trên cao nhìn xuống.

Đoan Mộc Dĩnh chán ghét ngữ khí của Phi Nhiễm, hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, những tiên tri này tưởng mình là thần thánh, cao cao tại thượng không ai bì nổi. “Ta thừa nhận ta hận các ngươi, thế nhưng ta vu cáo các ngươi làm gì, là quan phủ tra ra các ngươi, ta bị người khác ám sát.” Đoan Mộc Dĩnh thản nhiên nói.

“Không nên vọng tưởng lừa dối ta, ngươi không thể che dấu được ta đâu.” Hai mắt Phi Nhiễm tỏa ánh sáng, phóng ra sát khí uy hiếp, “Ta thấy tương lai ngươi sẽ gây trợ ngại Vệ quốc xưng bá, lần này ta phải giết chết ngươi.”

“Giết chết ta, ngươi dùng cái gì để giết chết ta, ngươi cho là ngươi là ai.” Đoan Mộc Dĩnh khinh thường.

“Ta là đại tiên tri, lời nói của ta là ý chỉ của thần, tương lai quân vương Vệ quốc sẽ là bá chủ, ta sẽ giúp hắn trở thành người thống trị.” Phi Nhiễm vung tay lên, trong tay hiện ra một bảo kiếm trong suốt. Đoan Mộc Dĩnh cũng không tỏ ra yếu kém, từ cy tử đằng rút ra Trảm Nguyệt đao, thân đao hắc sắc ngưng tụ anh linh của tổ tiên, hắc sắc lộ ra tử quang.

Hai người tương hỗ giằng co, cây hoa tử đằng vươn dây dài như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng đến Phi Nhiễm, Phi Nhiễm huy kiếm chặt đứt, Đoan Mộc Dĩnh nhân cơ hội phát động tiến công, Trảm Nguyệt đao lóe tử quang, đương! Binh khí giao tiếp, Phi Nhiễm cản trở thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh. Con mắt Đoan Mộc Dĩnh co rút lại tràn đầy sát khí, liên tiếp mấy chiêu, lúc nhu lúc cương đánh vào nhược điểm của Phi Nhiễm, Phi Nhiễm đều nhất nhất hóa giải nhưng Phi Nhiễm phát hiện võ công của hài tử này cực kỳ cao, trăm nghe không bằng một thấy, dù sao thiếu niên này cũng giết biết bao loạn quân. Nhãn thần Phi Nhiễm tối sầm lại, hắn muốn giết Đoan Mộc Dĩnh, Phi Nhiễm khoát tay, một quang cầu bay ra, tốc độ nhanh đến mức Đoan Mộc Dĩnh không kịp triển khai phòng hộ. Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, thầm nghĩ chết chắc rồi. Hồng quang chợt lóe, Đoan Mộc Thanh Lam ôm thiếu niên vào lòng, dùng Huyết Hồn kiếm đánh tan quang cầu kia.

“Lớn mật! Dám đả thương ái tử của trẫm, trẫm giết ngươi!” Đoan Mộc Thanh Lam cuồng ngạo cười tà mị, liếm liếm môi, “Thật lâu mới tự tay giết người, trẫm đã muốn quên cái gì là chiến đấu, hôm nay ngươi cho trẫm cơ hội thật tuyệt hảo.”

“Tề quốc quân chủ, ngươi nên giết chết lục hoàng tử, hắn là một người không may mắn, hắn sẽ mang đến tai hoạ cho ngươi.” Phi Nhiễm nói.

“Vì sao trẫm phải giết chết nhi tử của mình, chỉ bằng câu nói của ngươi mà muốn trẫm giết người, trẫm còn là minh chủ sao. Hắn sẽ mang đến cho trẫm tai họa thế nào, trẫm chưa từng chịu qua gian khổ sao, không có cuộc sống nào luôn thuận buồm xuôi gió, quân vương như trẫm cũng vậy, trẫm không kiêng kỵ.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, Huyết Hồn kiếm thật lớn trong tay, thân kiếm đỏ sậm như máu, phát sinh thanh âm ong ong, nôn nóng muốn dùng máu tẩy rửa.

Phi Nhiễm lui một bước, mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Ngươi tu luyện Tam thập tam thiên tới tầng thứ hai mươi chín rồi!”

“Thật tinh mắt. Ngươi đánh không lại trẫm, cũng đừng vọng tưởng thương tổn nhi tử của trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy Đoan Mộc Dĩnh, hận không thể đưa hắn vây chặt trong ngực, bảo vệ hắn, không để ai thương tổn hắn. Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy Đoan Mộc Thanh Lam rất khẩn trương, hắn lo lắng cho mình sao, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh nổi lên một tia vui sướng.

“Hừ, Tề quốc quân chủ, ta đánh không lại ngươi, thế nhưng ngươi có nghĩ nếu người trong thiên hạ biết ngươi cùng nhi tử của mình loạn luân, hoàng tộc Tề quốc ác ngươi sẽ bị chê cười, anh minh một đời của ngươi sẽ bị hủy trong một ngày, không bằng giết hắn, bảo tồn danh dự, để hậu thế tưởng nhớ kính trọng.” Phi Nhiễm cười lạnh một tiếng, phi thường kích động nói. Có đế vương nào không sĩ diện chứ, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không phải ngoại lệ.

Đoan Mộc Thanh Lam cười ha ha, cười đến mức Phi Diễm không hiểu nổi. “Nói cho ngươi, trẫm yêu Dĩnh nhi, trẫm yêu hắn người trong thiên hạ có thể quản sao, trẫm thích ai còn phải được người khác đồng ý sao, xen vào việc của người khác! Danh tiếng của trẫm vốn đã không tốt, trẫm sẽ quan tâm hậu thế tôn vinh hay nhục mạ trẫm sao. Sĩ diện chỉ khổ thân.” Đoan Mộc Thanh Lam không thèm để ý chút nào, cái hắn lưu ý nhất là có người dám đả thương lão bà của mình, hiện tại hắn rất tức giận, hắn muốn giết chết Phi Nhiễm để làm dịu phẫn nộ trong lòng. Đoan Mộc Dĩnh cầm Trảm Nguyệt đao, hắn muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam đối phó với Phi Nhiễm.

Trảm Nguyệt đao cùng Huyết Hồn kiếm phát sinh cộng minh, thân kiếm hiện lên hồng quang, phảng phất có một vị nữ tử như thiên thần đứng ở phía sau Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt như băng ngàn năm bao quát Phi Nhiễm, khiến linh hồn của Phi Nhiễm đông lại. Trong tay nàng là một trường thương, một thân chiến giáp kim sắc sáng quắc tỏa ánh sáng, “Tiểu nhân cuồng vọng, ngươi muốn hại tử tôn Đoan Mộc gia của ta, bây giờ ta sẽ lấy tính mệnh ngươi.”

Linh hồn của Hiếu hiền hoàng hậu xuất hiện, Phi Nhiễm sợ đến run rẩy, nữ nhân này là thiên thần sao, uy hiếp cường liệt khiến tâm kẻ khác sợ hãi. “Ta đã được phong làm chiến thần, ngươi là người phương nào, giả truyền thiên ý, mưu toan hại chết hài nhi nhà của ta.” Hiếu hiền hoàng hậu giơ trường thường hướng Phi Nhiễm.

“Thỉnh lưu lại tính mạng của hắn!” Kỳ Duyên xuất hiện, hắn quỳ trên mặt đất, hướng Hiếu hiền hoàng hậu khẩn cầu khoan dung.

“Vì sao ngăn cản ta.” Hiếu hiền hoàng hậu nói.

“Mệnh hắn chưa đến lúc tuyệt, người xử tử hắn sẽ phạm luật trời. Chắc chắn sau này hắn sẽ thê thảm không gì sánh được, người hà tất phải vì hắn mà phá luật.”

“Giả truyền thần ý đã phạm tội, còn muốn hại bao nhiêu người nữa!”

“Số phận của hắn đã định, hắn sẽ bị xử tử. Thần không bao giờ nhúng tay vào chuyện nhân gian, tất cả đều là tự làm tự chịu, người không cần vì hắn mà làm thế.”

“Hừ!” Hiếu hiền hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, thu hồi trường thương, thân ảnh chậm rãi tiêu thất tại giàn hoa tử đằng, “Lần sau còn muốn giả truyền ý chỉ nhằm tổn thương hài nhi của ta, ta sẽ không buông tha ngươi.”

Kỳ Duyên đứng lên liếc mắt nhìn Phi Nhiễm, Đoan Mộc Thanh Lam thu hồi Huyết Hồn kiếm, ôm Đoan Mộc Dĩnh quay đầu nói với Kỳ Duyên: “Trẫm cùng Dĩnh nhi đi trước một bước, ở đây giao cho ngươi xử trí.” Trước khi đi Đoan Mộc Thanh Lam còn liếc mắt nhìn Phi Nhiễm, hừ lạnh một tiếng, ôm ái tử của mình tiêu thất dưới giàn hoa tử đằng. Kỳ Duyên hành lễ với Đoan Mộc Thanh Lam, sau đó quay lại đối mặt với sư phụ của mình, mười năm không gặp, hình dáng của sư phụ vẫn không thay đổi. Kỳ Duyên hướng Phi Nhiễm được hành một lễ biểu thị tình thầy trò, “Sư phụ vẫn khỏe.”

“Ngươi vẫn sống tốt nhỉ, giả mù sa mưa cầu tình cho ta, có vẻ ngươi là một chính nhân quân tử, ta là một tiểu nhân vô sỉ, không cần giả bộ trước mặt ta.” Phi Nhiễm cũng không cảm kích, hắn hận không thể giết Kỳ Duyên, thế nhưng hắn không phải là đối thủ của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên đã luyện thành Tam thập tam thiên có thể cùng thần đối thoại nhắn nhủ, Phi Nhiễm ta đã tu hành đã bao nhiêu năm, còn không bằng hoàng đế Tề quốc kia, vô cùng nhục nhã!

“Người là sư phụ của Kỳ Duyên, sao Kỳ Duyên lại giả mù sa mưa vì người cầu tình.” Kỳ Duyên bất đắc dĩ nói. Sư phụ vẫn đối đãi với mình như thế, từ khi hắn luyện thành Tam thập tam thiên, sư phụ đã không còn dung nạp được hắn, kỳ thực Phi Nhiễm đố kị hắn, trong lòng Kỳ Duyên rõ ràng.

“Hừ, bên ngoài tỏ vẻ là cao nhân, ngươi là dạng người gì ta không rõ sao? Nam nhân trong thiên hạ đều si mê ngươi, ngươi câu dẫn hai vị quốc chủ thế nào ngươi đã quên rồi sao.” Phi Nhiễm đi đến bên người Kỳ Duyên, nói bên tai Kỳ Duyên rằng, “Giả vờ ngây thơ vô tội là sở trường của ngươi, sao bây giờ ngươi không quyến rũ quân vương Tề quốc đi, ngươi rất có khả năng đó.”

Kỳ Duyên nheo lại con mắt, liếc nhìn Phi Nhiễm, tâm tình thật tốt của Kỳ Duyên đã bị Phi Nhiễm phá hủy. Hắn vốn định hướng Phi Nhiễm vui vẻ nói chuyện, dù sao Phi Nhiễm cũng là thân nhân duy nhất trên đời của Kỳ Duyên, sư phụ của hắn là thân nhân duy nhất của hắn, thế nhưng lại biến thành cừu nhân. Kỳ Duyên cũng không phải thánh mẫu, Kỳ Duyên cười lạnh một tiếng, “Đệ tử không quyến rũ đế vương, đệ tử là sư phụ của lục hoàng tử, Đại Tế Ti của Bạc Nhân, là phụ thân của tả hộ pháp tướng quân. Vinh quang ngày hôm nay đều là đệ tử nỗ lực đoạt được, đệ tử không có bò lên giường quân vương để được làm quốc sư.”

Hắn đang cười nhạo Dực Cánh cùng Lưu Đình, Phi Nhiễm nghe thấy cực kỳ tức giận, Kỳ Duyên cười nhạo con hắn cùng đệ tử đắc ý nhất của hắn. “Ngươi có tư cách gì mà cười nhạo bọn họ, bọn họ ngồi lên vị trí quốc sư cũng là do nỗ lực, ngươi ni, ngươi chỉ dựa vào dung mạo của mình!”

“Sư phụ, ngươi quá nhạy cảm. Sao ngươi biết ta không có nỗ lực, không có nỗ lực làm sao thu được thực học, không có bản lĩnh thật sự thì đã bỏ mạng từ lâu, sao có thể sống an bình tự tại như bây giờ. Ha hả a. . . .” Kỳ Duyên bất đắc dĩ cười lớn, thở dài một tiếng nói: “Tố Vân cung sẽ bị hủy diệt trong tay sư phụ, sắc mặt đố kỵ của sư phụ thực sự rất xấu xí, ha hả a. . . .”

“Ngươi tên hỗn đản này!” Phi Nhiễm giống như mèo xù lông, gào khóc, rút ra bảo kiếm bổ về phía Kỳ Duyên, Kỳ Duyên hóa thành một luồng khói xanh, phiêu tán dưới giàn hoa tử đằng, lưu lại một chuỗi tiếng cười trào phúng, thanh âm chói tai, chạm vào chỗ đau của Phi Nhiễm, Phi Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy bảo kiếm chém lung tung lên cây hoa tử đằng. Cây hoa tử đằng giống như có sinh mệnh, kiếm phá đến đậu, lại khôi phục như lúc ban đầu, nhiều lần bị chém đứt, nó lại tái sinh, Phi Nhiễm tức giận thu bảo kiếm, tê rống phẫn nộ rít gào một tiếng, cũng tiêu thất dưới giàn hoa tử đằng.

Hừ. . . Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh đi tới giữa giàn hoa tử đằng, Đoan Mộc Dĩnh ôm cổ Đoan Mộc Thanh Lam, nhìn nơi Phi Nhiễm tiêu thất, “Người này là sư phụ của Kỳ Duyên, sao lại có cái dạng đó ni. Kỳ Duyên thật là không may, bị chính sư phụ của mình đố kỵ tài năng, may mà sư phụ của ta không phải là người như thế.”

“Trong lòng ngươi chỉ được nghĩ đến ta, không được nghĩ nam nhân khác.” Đoan Mộc Thanh Lam bá đạo nói. Cây tử đằng hoa kết thành giường, Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh nằm ở trên giường, cánh hoa kết thành đệm chăn, “Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn muốn xem chuyện loạn thất bát tao ở Lương quốc, hảo hảo nghỉ ngơi.”

Đoan Mộc Dĩnh ghé vào trước ngực Đoan Mộc Thanh Lam, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không nên hoài nghi tình yêu của phụ hoàng đối với nhi thần.”

“Có phải ngươi oán giân trẫm sắp xếp một số việc mà không nói cho ngươi, Dĩnh nhi cũng muốn tham gia sao, nhưng phụ hoàng sợ ngươi bị thương, kỳ thực không muốn ngươi đi đối mặt hiểm cảnh, không nên hoài nghi tình yêu của phụ hoàng.” Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Dĩnh, giúp hắn an tâm ngủ.

Đoan Mộc Dĩnh rất hưởng thụ giờ này khắc ôn nhu này, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, để bày tỏ tình yêu của người, người cũng có thể cho nhi thần ở trên một lần ni.”  (hắc hắc hắc)

“. . .” Đoan Mộc Thanh Lam như là bị ế, nửa ngày không nói chuyện…

Đệ tứ thập tứ chương

Âu Tuấn Trình gọi những đại thần đáng tin cậy nhất, thảo luận sự tình phát sinh gần đây. Từ khi những sứ thần của ngoại quốc đến Vọng thành, Vọng thành xảy ra không ít đại sự, Âu Tuấn Trình cảm giác những việc này có liên hệ với nhau, là có người bày trò, phải bắt được kẻ đứng sau, đại hôn sắp tới, không thể phạm bất cứ sai lầm gì.

Tại ngự thư phòng, các đại thần ngồi hai bên tả hữu, Âu Tuấn Trình ngồi phía sau ngự án thư. Các đại thần liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình cắn chặt môi, khuôn mặt căng thẳng, các đại thần liếc nhau, hỏi lý do hoàng thượng không thoải mái. Chỉ có trong lòng Vương Nguyên Võ sáng tỏ lý do Âu Tuấn Trình không thoải mái, hoàng thượng đang giận dữ vụ thích khách và vụ Bác Vọng hầu, bất hạnh nhất là Lưu Đình phải chịu đả kích, bây giờ còn nằm ở trên giường dưỡng thương, suốt ngày u buồn. Thân vương Tề quốc lại cáo trạng, trong lòng Âu Tuấn Trình nghi hoặc, cũng không hoàn toàn tin tưởng Đoan Mộc Dĩnh, thế nhưng sự kiện thích khách quả thật xảy ra, Ngự sử tuần thành nha môn lập hồ sơ, đây là đại sự ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, đến nay không tra ra manh mối, trong lòng Âu Tuấn Trình sao có thể thống khoái.

“Án của Bác Vọng hầu xử lý ra sao.” Âu Tuấn Trình mở miệng hỏi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần thẩm tra mấy ngày, tra ra Bác Vọng hầu ăn hối lộ, đánh chết bảy người vô tội, cường nam phách nữ khoảng ba mươi người, trong đó phu nhân của Tang thị bộ tộc bị kỳ cưỡng hiếp, Tang phu nhân tính tình cương liệt nên đã tự sát. Mọi người e ngại hắn là người thân cận của bệ hạ, nên không giải quyết. Bác Vọng hầu ở trong ngục khiếu nại, hắn nói là mang một người giống quốc sư từ thanh lâu trở về, ngôn ngữ cử chỉ cũng như nhau, hắn nói không biết người mình mang về là quốc sư đại nhân.” Thừa tướng mở miệng nói đầu tiên, hắn suy nghĩ một chút, vuốt vuốt râu mép nói, “Thần cho rằng chuyện này rất kỳ lạ, tra xét thanh lâu nơi Bác Vọng hầu nói, nhưng không thấy tú bà cùng những người Bác Vọng hầu nhắc đến, không tra được bất cứ cái gì.”

“Hoàng thượng, Bác Vọng hầu đã gây ra nhiều án như vậy, đã sớm bị người người oán trách, nói không chừng chuyện này là do Tang thị làm. Hiện tại không tra được gì, Bác Vọng hầu cũng không có chứng cứ chứng tỏ chuyện này không phải do hắn sắp xếp.” Trữ vương trát trát đôi con ngươi nhỏ, đưa tay đặt ở cái bụng phì phì, nói “Bách tính kinh thành đang nhìn xem hoàng thượng có xử lý chuyện này theo lẽ công bằng hay không, mỗi ngày đều có người ở ngoài thiên lao nghe ngóng tin tức, bệ hạ làm sao để xử lý hợp tình ni.”

“Sự kiện thích khách điều tra đến đâu rồi?” Âu Tuấn Trình nhíu chặt lông mày, trong lòng hung hắng mắng Bác Vọng hầu, dựa là cậu của ta mà vô pháp vô thiên, hiện tại ta cũng không giúp được ngươi, ngươi để bách tích phẫn nộ nên phải chết. Ân, thực sự là không để lại mặt mũi cho trẫm!

“Thần đã tra lại, phát hiện được cái này trên người những thích khách đó.” Vương Nguyên Võ xuất ra một bố bao, bên trong là trâm hoa nữ tử Vệ quốc thích dùng nhất, “Nghe đồn nam nữ Vệ quốc đích ước, nam tử thường tặng trâm hoa cho nữ tử, có lẽ một thích khách trong số đó có ý trung nhân, chuẩn bị hướng ý trung nhân biểu đạt ý nghĩ yêu thương.”

Thái giám lấy trâm hoa trình lên trước mặt Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình cầm lấy trâm hoa, trâm hoa của Vệ quốc không giống như Lương quốc, trâm hoa của bọn họ thích khảm ngọc trai, cuối cùng Âu Tuấn Trình cũng nhận định thích khách là người Vệ quốc. Thế nhưng những thích khách này là tiên tri sao, trang phục thêu cửu phẩm liên hoa không thể hoàn toàn chứng minh thân phận của bọn họ, còn phải kiểm chứng.

“Thần đã phái người dám sát chặt chẽ người của Ma Dung bộ tộc, dịch quán của sứ thần Tề quốc cũng phái người giám sát, vị thân vương Tề quốc cùng thị vệ của hắn có quan hệ mờ ám, chắc chắn là tình nhân, thân vương của Tề quốc cũng rất vui vẻ, đi dạo phố mua cái này cái cái kia, bao lớn bao nhỏ đưa về Tề quốc.” Ngự Sử Từ Thế Thành nhớ tới vị thân vương xinh đẹp này, vui vẻ cười nói.

Âu Tuấn Trình cũng nghĩ tới hài tử xinh đẹp không thể tả kia, bây giờ hắn vẫn không thể quên sự mỹ lệ đó.

“Nghe nói hắn rất được sủng ái, hoàng hậu của Tề quốc mất, mẫu thân của hắn được phong làm Quý phi, là nữ nhân có quyền lực nhất trong cung, Tề quốc quốc chủ đối với thân vương này vạn phần sủng ái, hài tử này rất được nuông chiều.”

“Đâu chỉ được nuông chiều, ngày đó trong lúc thần vô ý gặp phải hắn. . . .” Từ Thế Thanh nhớ tới ngày ngẫu ngộ đó lại bắt đầu cười rộ lên.

Nói ngày đó, Đoan Mộc Dĩnh đi dạo phố, tử y vệ theo sát phía sau, trên tay tử y vệ đều là bao lớn bao nhỏ, cuối cùng mua quá nhiều, không thể làm gì khác là phải đặt trên mặt đất, Đoan Mộc Thanh Lam thực sự đi không nổi, liền ngồi ở trên tảng đá nói với Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi mua quá nhiều, mệt chết ta.”

“Vậy phụ hoàng nghỉ ngơi một chút, Dĩnh nhi mua thêm một ít, người giúp chúng ta nhìn mấy thứ này là được.” Đoan Mộc Dĩnh bảo tử y vệ đặt mọi thứ trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, xếp thành một toà núi nhỏ. Đoan Mộc Thanh Lam há miệng, Dĩnh nhi sao có thể mua nhiều như thế?

“Thật sự là quá nhiều, đừng mua nữa a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói không ra lời, đều nói nữ nhân mới hay mua nhiều thứ, Dĩnh nhi còn khinh khủng hơn bọn họ.

“Không được, còn chưa mua đầy đủ mà.” Đoan Mộc Dĩnh móc ra một danh sách, nhìn nhìn, rồi giao cho Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhìn danh sách, thiếu chút nữa ngất xỉu, tất cả đều là đồ nữ nhân thích!

“Đây là các cung nương nương nhờ Dĩnh nhi mua giúp bọn họ, ở đây Dĩnh nhi còn danh sách những thứ các thị quân thích, phụ hoàng muốn xem không.”

Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ủ rũ trên tảng đá, hắn thật muốn đuổi những nương nương thị quân đáng ghét này ra khỏi cung. Nhìn xa xa lại thấy mấy vị tử y vệ ủ rũ, biểu tình tựa như ăn phải con ruồi. Trước mắt hắn là đống đồ lớn không thể tin nổi. Từ Thế Thanh hiếu kỳ, đi qua hỏi, “Không phải là thủ lĩnh tử y vệ sao, đại nhân ngồi ở chỗ này thở dài làm gì, những thứ trước mặt ngài là ai mua?”

Đoan Mộc Thanh Lam cũng không có khí lực giải thích, chỉ là nhìn Từ Thế Thanh tức giận một chút, sau đó đưa danh sách cho hắn xem, Từ Thế Thanh liền hiểu vì cái gì mà vị thủ lĩnh tử y vệ này lại than ngắn thở dài với trời xanh. Nữ nhân hậu cung mua sắm thật kinh khủng a.

Hôm nay Từ Thế Thanh đưa chuyện hôm đó nói cho Âu Tuấn Trình nghe, lại đưa danh sách cho hắn xem, Âu Tuấn Trình cũng nhịn không được cười rộ lên, bất đắc dĩ than thở, “Cũng làm khó cho tử y vệ này, thiếu niên Vương gia cũng rất khổ cực. Ân. . .” Âu Tuấn Trình trầm ngâm một chút, nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, xử trảm Bác Vọng hầu, tịch thu tài sản. Chuyện thích khách, tạm thời xác định là do người Vệ quốc làm.”

“Thần nghe nói người Ma Dung tộc có tặng lễ vật cho quan viên, muốn bọn họ chiếu cố thị quân, sứ thần Vệ quốc cũng bắt đầu hoạt động, bệ hạ có muốn biết danh sách những người nhận hối lộ không.” Trữ thân vương giương mắt, trong tay hắn nắm giữ một ít chứng cứ, chỉ cần một câu nói của Âu tuấn Trình hắn sẽ giương lưới bắt hết một mẻ.

“Đầu tiên cứ giữ lại bọn họ, chờ sau đại hôn của trẫm, sẽ xử trí từng người một. Ăn bổng lộc của trẫm, trong lòng lại nghĩ chuyện nước khác, trẫm hận nhất chân ngoài dài hơn chân trong!” Sắc mặt Âu Tuấn Trình trầm xuống, phải dọn dẹp những đại thần này một chút. Có những người là tiên hoàng lưu lại, hắn đăng cơ không lâu, không muốn khai đao, hiện tại càng ngày càng lộng hành. Hừ, các ngươi thu nhiều thứ tốt đều phải nhổ ra cho ta!

---------------------------------------------

Vùng quê rộng lớn, thôn trang phân bố tốp năm tốp ba, một đội mã xa thông qua quan đạo đi đến Vọng thành, hai bên mã xa là thủ vệ, phong cách mã xa hoa lệ cao nhã chứng tỏ thân phận cao quý của chủ nhân nó, có một thiếu nữ thường nhìn ra mã xa xem phong cảnh hai bên đường. Nguyệt Mịch công chúa của Tấn quốc mang tâm hồn thanh xuân của thời thiếu nữ, đối với quốc gia của trượng phu tương lại đầy lòng hiếu kỳ. Nguyệt Mịch công chúa hiếu kỳ hỏi nhũ mẫu Việt Mai của mình, “Nhũ mẫu, nhũ mẫu, người nói xem Âu Tuấn Trình có tuấn mỹ như mọi người nói không?”

“Công chúa, ngươi hỏi nhũ mẫu bao nhiêu lần rồi, hắn rất tuấn mỹ, vóc dáng lại cao lớn cường tráng. Không phải người đã xem qua bức họa của hắn sao, thanh niên tài tuấn, cùng công chúa xinh đẹp như nguyệt của chúng ta là trời sinh một đôi. Tiên tri cũng nói, các ngươi là nhân duyên tiền định, ngươi sẽ là nữ chủ nhân của Lương quốc.” Việt Mai mỉm cười, công chúa rất nôn nóng muốn gặp hoàng đế trẻ tuổi đó, Việt Mai từ ái sờ đầu công chúa, nàng mong muốn hài tử này hạnh phúc.

“Nhũ mẫu, ta muốn ra ngoài xem, sau khi tiến cung sẽ không có cơ hội nhìn, ta đi xem, có được hay không, nhũ mẫu, cầu ngươi.” Nguyệt Mịch công chúa làm nũng năn nỉ Việt Mai.

Việt Mai nói: “Công chúa, ở đây là Lương quốc, công chúa lại sắp trở thành quốc mẫu của Lương quốc, nghìn vạn lần phải cẩn thận tỉ mỉ, nơi chốn phải biểu hiện phong phạm của công chúa Tấn quốc, không thể đơn giản xuất đầu lộ diện.”

“Không thể đơn giản xuất đầu lộ diện, nhũ mẫu đã nói một nghìn lần. Nhũ mẫu, dù sao ta cũng phải gả cho hoàng thượng, ta muốn ra xem, xem một lần, một lần cuối cùng có được hay không.” Nguyệt Mịch công chúa bắt đầu lay lay cánh tay Việt Mai, khiến thân thể Việt Mai lắc lư.

“Công chúa, người muốn cánh tay nô tì rời ra từng mảnh sao.” Việt Mai thật vất vả rút cánh tay ra, vị công chúa này một điểm cũng không có phong thái của hoàng hậu, lúc nào cũng muốn chơi đùa, ai! Sau này vào hoàng cung phải sống thế nào.”

“Vậy là ngươi đáp ứng rồi, da!” Nguyệt Mịch vui vẻ hô một tiếng, mang cung nữ bên người nhảy xuống xe ngựa, Nguyệt Mịch công chúa nhảy xuống xe ngựa, thị vệ lại bắt đầu căng thẳng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Hiện tại không ngoạn, hiện tại không ngắm phong cảnh, vào nơi lao tù mất tự do kia thì còn gì đáng nói. Nguyệt Mịch nhớ tới cuộc sống của mẫu thân trong cung, suốt ngày đợi quân chủ lâm hạnh, cô đơn tịch mịch sống qua năm tháng. Sau này một mình ta phải đối mặt với cung đình đầy dối trá, phòng bị đao quang kiếm ảnh, còn những người muốn diệt trừ ta. Bây giờ chưa tiến cung, ta muốn xem phong cảnh tươi mát điền viên này.

--------------------------------------------------

Thương thế của Đoan Mộc Ngọc Hàn đã khôi phục, Trình Thu Vũ cảm thấy rất vui mừng, ngươi mình cứu đã khôi phục khí lực tốt như vậy, cũng không uổng phí tâm ý của mình. Võ công của Đoan Mộc Ngọc Hàn rất cao, Trình Thu Vũ không khỏi có chút ước ao. Võ công của Trình Thu Vũ cũng không kém, nhưng nếu cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn so sánh, tất nhiên là không bằng hắn. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn luận bàn kiếm pháp, chỉ một canh giờ đã bại, Trình Thu Vũ lau mồ hôi, kính phục nói: “Võ công của Ngọc Hàn cao cường, sư phụ của Ngọc Hàn là ai?”

“Là phụ thân dạy, sau đó ra ngoài giang hồ học hỏi thêm.” Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng sát sát mồ hôi trên mặt, hắn cho rằng Trình Thu Vũ là một quan văn sẽ không có võ công, không nghĩ tới võ công của Trình Thu Vũ cũng đạt đến mức thượng thừa.

“Võ công của Ngọc Hàn đạt thành tựu, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ vui vẻ.” Trình Thu Vũ uống một ngụm trà nói.

“Còn thua xa phụ thân, võ công của phụ thân ta cực kỳ cao, ở trước mặt hắn ta chỉ là múa rừu qua mắt thợ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn chà lau bảo kiếm, thật cẩn thận, động tác này rất giống phụ thân của hắn.

Trình Thu Vũ đối với phụ thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn sản sinh lòng hiếu kỳ, phụ thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn là người thế nào, có thể dạy dỗ một thiếu niên có võ công xuất chúng như vậy, chắc hẳn là cao nhân. “Thật muốn trông thấy phụ thân của Ngọc Hàn, phụ thân của Ngọc Hàn chắc chắn là một vị cao nhân.”

“Cao nhân. . .” Đoan Mộc Ngọc Hàn đánh giá một chút về phụ thân của mình, hắn là một vị hoàng đế thích phát động chiến tranh, là một người hiếu chiến. Đoan Mộc Ngọc Hàn suy nghĩ một chút, mời Trình Thu Vũ khứ Tề quốc ngoạn, nhìn hắn gần đây tâm tình u buồn, đến nơi nào đó giải sầu, có thể sẽ thoải mái. “Trình huynh, Ngọc Hàn muốn mời ngươi đến nhà ta vui chơi giải sầu, ý của ngươi thế nào?”

“Đến Tề quốc, cũng tốt. Ta chưa từng ra quá xa nhà, lần này đến Tề quốc nhìn, cũng mở rộng kiến thức.” Trình Thu Vũ nghĩ, Tề quốc cũng là một đất nước rộng lớn, tìm hiểu một chút về phong mạo phong tục tập quán của Tề quốc cũng tốt, mọi người đều nói Tề quốc là một dân tộc dã man, người Lương quốc rất coi thường người Tề người. Không bằng ta đi nhìn một cái, để xem có giống lời đồn hay không.

“Cha ta nhất định sẽ hoan nghênh ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe Trình Thu Vũ đồng ý cùng mình đến Tề quốc, trong lòng vui mừng. Mỗi ngày cùng Trình Thu Vũ một chỗ, cảm thấy thực thoải mái. Tiểu Vũ tốt như thế, mọi người nhất định phi thường thích hắn. (Ó.ò)

Nói đi là đi, Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn chuẩn bị hành trang thu thập thỏa đáng. Trước tiên Trình Thu Vũ muốn tới từ đường hướng tổ tiên nói lời chia tay, dặn dò Quý Tử trông coi từ đường, cho Quý Tử một ít ngân lượng để hắn tìm vợ chiếu cố mẫu thân, Trình Thu Vũ cưỡi ngựa cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn lên đường về Tề quốc.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .